~oOo~
Quyển I – Chương 17 – Địa Lao.
Không kịp chống đỡ, thân nàng nghiêng ngả, va đập vào cạnh bàn. Nhất thời đôi mắt rơi một giọt lệ.
– Tướng quân, đây là độc dược.
——————————————————————————————————
Cửa phòng Trình Huyền Tuyền lại một lần nữa bị đá văng, Vốn là một cánh cửa bằng phiến ghỗ mỏng lung lay sắp đổ, giờ ầm ầm đổ xuống, vỡ tung.
– Chuyện gì xảy ra?
Trình Huyền Tuyền kinh ngạc, cố sức chống đỡ ngồi dậy, đôi mắt nhíu lại.
Tư Đồ Thác bước vào, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm.
– Trình Huyền Tuyền, ngươi thật khiến ta bất ngờ!
– Chuyện gì xảy ra? Ngươi có ý gì?
Nàng giống như con nhím khẽ co người phòng bị vô thức nhìn hắn, vô ý thức mà lui vào phía trong.
– Sợ cái gì?!
Hắn tức giận quát lên một tiếng, một tay kéo nàng từ trên giường xuống.
– Lá gan của ngươi không phải rất lớn sao? Hiện giờ đã biết sợ rồi sao?
Nàng không thể chống cự, bị hắn kéo xuống giường, nàng yếu ớt, nhẹ hỏi:
– Ngươi cuối cùng, là vì cái gì…mà tới?
– Đừng có nói ta đổ oan cho ngươi, tự mình làm cái gì, chính ngươi rõ nhất!
Đôi mắt hắn lóe lên lửa giận, hướng tới nàng từng bước.
– Ta đã làm gì?
Theo bản năng, nàng khẽ lùi về phía sau, nội sam bao lấy thân thể mềm yếu khẽ rùng mình.
– Mỗi lần đều giả bộ vô tội thương cảm, chiêu này ngươi dùng mãi mà không thấy nhàm chán sao?
Hắn không chút kiên nhẫn mà nắm lấy cánh tay nàng, cố sức xiết lại, thân thể nàng chợt nhuyễn đi, ngã vào lòng hắn.
– Buông, Ngươi mau nói rõ ràng!
Nàng cố sức giãy dụa, trái lại, càng bị hắn xiết chặt hơn.
– Buông ngươi ra sao? Ngươi phạm phải tội lớn, sao còn vọng tưởng ta thả ngươi ra?
Đôi con ngươi hắn nheo lại, đôi bàn tay như gông xiềng, thắt chặt lại, nhất thời làm eo nàng như thể đứt lìa.
– Ngươi có chứng cứ sao?
Nàng nhắn đôi mày liễu nhẫn nại nín đau hỏi.
Hắn cươi nhạt, đôi mắt bễ nghễ nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của nàng.
– Ngươi muốn có chứng cứ? Ta nói cho ngươi nghe1
Hắn nắm chặt cằm nàng, dụng thêm lực, thiếu chút nữa bóp nát cái cằm nhỏ của nàng.
– Buông!
Nàng đau đến mức viền mắt hơi đỏ lên, nhưng vẫn cứng rắn không chịu khuất phục.
– Hừ!
Hắn đấy nàng ra, hừ lạnh một tiếng.
Không kịp chống đỡ, thân nàng nghiêng ngả, va đập vào cạnh bàn. Nhất thời đôi mắt rơi một giọt lệ.
Đau đớn bất chợt, nàng cuộn người ngồi xuống, một tay cố ve vuốt thắt lưng, một tay cố dấu đi gương mặt vương lệ.
Cửa phòng rộng mở, hai gia đình cường tráng bước vào, do dự nhìn cảnh bên trong gian phòng, lùng túng lên tiếng:
– Tướng quân, việc kia…
– Bước lên!
Tư Đồ Thác hạ lệnh, lạnh lùng không chút để ý đến Trình Huyền Tuyền đang cuộn người trên mặt đất.
– Lục soát kĩ cho ta!
Trình Huyền Tuyền khẽ nhếch môi, chống thắt lưng đứng lên, lạnh lẽo nhìn theo mấy gia đinh đang lục soát bên trong gian phòng.
Cảnh này, giống như đã từng thấy qua, trước đây không lâu đã từng phát sinh.
Một lát sau, gia đinh đưa lên một chén trà nhỏ:
– Tướng quân, trên bàn có một chén trà, không biết có phải do Lâm chủ tử đã uống qua…
Tư Đồ Thác sắc mặt âm trầm, khẽ liếc mắt qua chén trà, không nhận lấy, giương giọng nói với lão nhân đang khe khẽ lắc đầu ở ngoài.
– Lục đại phu, phiền ngươi đến xem một chút.
Lão nhân chậm rãi bước tới, ngón tay khẽ lau một chút, rồi ngửi một chút, chốc lát sau liền khẽ mở miệng.
– Tướng quân, đây là độc dược.
– Trình Huyền Tuyền!
Thanh âm kinh thiên rống giận vang lên, khiến người trong phòng run lên một hồi.
– Sơ Vân…nàng ta làm sao? Ngươi mau nói cho ta biết!
Tuy có chút hoảng sợ, nhưng Trình Huyền Tuyền vẫn mạnh mẽ chấn tĩnh.
– Lục đại phu, ngươi nói cho nàng ta biết.
Tư Đồ Thác lười biếng nói cho nàng nghe, lạnh lùng đến mắt còn không muốn nhìn nữ nhân lòng dạ rắn rết này.
– Phu nhân.
Lão nhân khẽ thở dài, chậm rãi giải thích.
– Vị phu nhân ở Hoán hoa uyển kia, uống phải ách (câm) dược, thương tổn đến giọng nói, sợ là sau này…không thể nói được nữa.
– Sao, nàng…
Trình Huyền Tuyền hoảng sợ, Lâm Sơ vân vừa ngồi đây uống một chén trà với nàng, sau đó liền xảy ra chuyện?
– Trình Huyền Tuyền, vật chứng ngay trước mắt, ngươi còn muốn xảo ngôn?
Tư Đồ Thác quay đầu, đôi mắt lạnh lẽo không gì sánh được, sắc như lưỡi dao chém thẳng đến chỗ nàng.
– Ta…
Nàng quả thực không thể giải thích, chén trà kia là Tiểu Cầm dâng lên, sự việc quả thật diễn ra trong phòng nàng, nhưng mà, Tiểu Cầm đâu?
– Ngươi nhanh mồm nhanh miệng như vậy mà thứ này cũng không thấy?
Tư Đồ Thác mỉa mai, sau đó chợt thét lớn.
– Người đâu, đem tiện nhân này nhốt vào địa lao!
– Vâng, tướng quân.
Hai gia đinh tiến vào, nhãn thần đồng tình, khẽ liếc Trình Huyền Tuyền, nói:
– Phu nhân, đắc tội.
Nói xong thì áp nàng đi.
Mỗi người trong tướng quân phủ, ai cũng biết địa lao lạnh lẽo kia, so với xài phòng còn kinh khủng gấp trăm lần.